Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

DẠO NÚI - Thơ Nguyễn Như Tuấn




Ta bận bận rong chơi cùng hoang dã
Cõng tuổi già lên núi hấp hơi sương
Nghe trời đất vô thường luân lưu chảy
Máu trong người cũng rần rật âm ba

Chim chóc gọi bạn tình xuân hối hả
Trút nỗi buồn xuống đáy nước hồ sâu
Niềm vui lịm trên cành cây sáng nắng
Nằm lơ mơ dưới tán lá xanh rì

Ta cứ đi và một ngày thong thả
Dạo quanh hồ xanh như lá rừng xanh
Bầy chim lợn trú đông từ phương bắc
Tiếng kêu rơi xao động cả mặt hồ

Cùng người bạn đã một thời xao xác
Quên áo cơm tất bật chuyện đời thường
Và có lẽ bây giờ ta hạnh phúc
Dù một ngày và chỉ một ngày thôi!
N.N.T

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

MỘT GÓC THÀNH ĐÔNG


 
Kính tặng nhà thơ Yến Lan

Góc thành đông cây bàng không còn nữa
Tiếng gọi đò lan thấm cả ngàn lau
Người lái đò xưa chở trăng chở sách 
Người lái đò nay chở nhớ qua sông


Trong tiếng nói có lời ai thuở trước
Ngấm vào đất đai mạch nước dòng sông
Gió giao cảm len vào tâm khảm lão
Uống một lần say mãi cả trăm năm


Câu thơ cổ dài theo chiều đất nước
Đi một mình lẫn khuất giữa quê hương
 Ngậm chút đắng để đời thêm vị ngọt
Thổi tàn tro còn lại chút long lanh


Căn gác nhỏ trăng vẫn tìm về trọ
Muốn cầm chân nhưng ngại muốn cầm chân
Gió vẫn thổi trên triền sông nước cũ
Ông ngủ vùi râu tóc bạc hư vô


Trăm vị khách duy một người tâm huyết
Trăm câu thơ đọng lại một câu tình
Bến đò xưa lạnh - vắng đến cả kinh
Ông lái cũ chờ đến bao thu nữa



N.N.T